1.8.09

Nay đã khác xa nhiều...



Đêm mưa nghe bài này, trong lòng lại thấy xôn xao một nỗi niềm gì đó. Nuối tiếc?

Bài hát riêng cho người về cuối trời. Người đó là ai? Là người yêu ta, hay người ta yêu? Hay chính ta?

Thời gian trôi đi, nhìn lại chính mình của những đêm mưa cũ, thấy hình như nhiều cảm xúc vẫn thế. Nhưng trong tâm tư cũng có những đổi thay.

Đêm mưa một mình chợt nhớ câu thơ "Người đi một nửa hồn tôi mất/Một nửa hồn tôi hóa dại khờ", nhớ cả câu danh ngôn của V.Hugo: "Thiếu em anh thấy vắng cả chính mình".

Nhiều người đến rồi đi, mà thời gian họ ở bên ta đủ để họ làm cho tay thay đổi, hoặc chính ta tự thay đổi vì họ. Có phải mình ta nuối tiếc thời gian bên nhau? Tiếc vì phải chia ly hay tiếc vì đã gặp nhau trong đời?

Lời ca ngày xưa nay đã khác xa nhiều...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét