Nóng. Quyết định đi dạo.
Mười giờ đi bộ từ nhà ra Lăng thì Lăng đã tắt đèn, vắng hoe. Nhưng không vì bớt đèn và bớt người mà thành ra bớt nóng hơn. Đi bộ, cảm nhận rõ cái không khí nóng bức của Hà Nội. Không một ngọn gió mát nào thoảng qua.
Một vòng rồi về, định ghé Giang Văn Minh làm chai bia cho mát, ngủ cho ngon, thì... a lô có chè. Giai mang chè bưởi đậu đỏ đến cho ngồi góc Lăng mà giải khát. Chè bưởi đậu đỏ ngọt bỏ bà! Ôi hạnh phúc trần gian là giấc mơ...
Hàng nước mía đông kín bàn, vài đôi ngồi chấm mút, trông yêu thế. Mấy đôi vợ chồng khác vác bọn trẻ con ra chơi "vườn lùn", bắn đĩa bay tùm lum rồi để chúng lon ton collect. Ôi hạnh phúc trần gian, đấy mới là thật!
Hà Nội ngoan, mười một giờ rưỡi đêm đã thấy Giang Văn Minh tối om, không có bia cho ai giải khát. Ừ Hà Nội ngoan. Phố hiền lành đến thế, khi một đứa con gái mặt vênh lên với cái máy nghe nhạc lủng lẳng ở cổ và cái điện thoại ở tay dám lang thang một mình dọc đêm đường vắng. Hay là cái phong thái em bước đi giữa đêm trông xã hội đen quá nên đầu gấu cũng chẳng dám dây? Ừm... phố hiền, phố biết em là người nhà, phố bảo kê!
Ừ Hà Nội ngoan và phố hiền. Ừ thôi em về. Và calm down.
28.7.09
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét